Tâm sự cùng cà phê buổi sáng

Uống cà phê, và yêu đi, sự thực lòng của trái tim sẽ khiến bạn hiểu chẳng cần “làm quá” bằng sự màu mè giả dối nào cho mệt.

Sáng nay, tôi mua vội một cốc cà phê sữa đá ở một tiệm cà phê nhỏ xíu nhưng rất ngon ở gần công ty, uống hết nó trong vòng “ba nốt nhạc” như lời hướng dẫn của một anh chủ quán cà phê rất dễ thương mà tôi vừa mới biết. Lời hướng dẫn vừa ngọt ngào, vừa tận tụy đó tôi vô tình đọc được khi lang thang trên Facebook, lạc vào fanpage tiệm cà phê nhỏ của anh trong một đêm thu lành lạnh có hương hoa nhài dẫn lối.

Những dòng thật nhẹ, về hạt cà phê arabica rang mộc, về cà phê sữa đá, về latte, cappuccino, espresso… và những lời khuyên rất chân tình, rằng thứ nào có thể nhâm nhi một chút, thứ nào bạn nên hít một hơi dài rồi uống thật nhanh, cả nỗi e ngại khi nhìn thấy những vị khách để ly cà phê có đá của mình đến… 15 phút sau mới uống, rồi phiền lòng chê cà phê sao mà nhạt thếch.

Dù chẳng đang uống cà phê, mà đọc xong tôi vẫn cứ bất giác mỉm cười. Những lời “trách cứ” nhẹ nhàng của một kẻ rất yêu cà phê ấy, hình như đôi khi tôi vẫn mắc, dù cũng đã yêu cà phê, uống cà phê suốt bao năm trời. Thứ triết lý nhỏ nhoi trong từng hạt cà phê be bé, trong thứ nước sóng sánh màu hổ phách trong veo thanh sạch ấy đâu phải ai cứ uống là hiểu.

Cũng như tình yêu, những “quy luật” nhỏ nhoi, những điều ta nên nhớ, nên hiểu, nhưng cũng chẳng phải cứ yêu là hiểu, cứ trải qua là rút ra kinh nghiệm. Tôi đã từng nghĩ, tình yêu chân thật phải chăng sẽ giống cà phê ở chỗ muốn ngon phải biết chờ đợi, như chờ những giọt cà phê tí tách nhỏ giọt trong phin. Nhưng hôm nay tôi bỗng vỡ lẽ, có những lúc người ta chẳng thể chờ, chẳng nên chờ, và triết lý của cà phê – triết lý của tình yêu cũng thiên biến vạn hóa và nhiều cung bậc biết bao.

Câu chuyện: sưu tầm

Đăng nhận xét

0 Nhận xét